Sennensha Việt Nam

Arigatou Blog Arigatou Blog Arigatou Blog

episode-5

Ngõ 64 Nguyễn Lương
Bằng Quận Đống Đa Hà Nội có 1 cây hoa ưu đàm
Cây hoa đã dạy cho tôi một điều rất quan trọng?

Tôi đã tìm được địa điểm thuê phù hợp rồi.
Trước khi bắt đầu tiến hành công trình nội thất, tôi muốn đi chào hỏi những người hàng xóm sống xung quanh khu vực đó.
Nói thì dễ nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu và làm như thế nào thì được.

Do đó, tôi đã chuẩn bị những tờ áp phích quảng cáo giới thiệu về công việc của Sennensha Việt Nam và Arigatou Cafe bằng tiếng Việt, cùng với bánh kẹo tôi mang qua từ Nhật để đi chào hỏi mọi người.
Nói vậy nhưng trên thực tế, tôi còn không biết chuông cửa ở chỗ nào. Ngoài ra, còn có những hộ gia đình không có ở nhà nữa. Dù vậy, khi gặp những hộ gia đình có mặt ở nhà, họ có ra mở cửa thì tôi cũng chỉ nói được mỗi câu xin chào.
Khi nhìn thấy trước cổng nhà mình có một người nước ngoài lạ mặt đứng đó cũng chỉ khiến cho họ giật mình mà thôi. Khi vào trong nhà, tôi đã đưa cho họ xem bản giới thiệu bằng tiếng Việt về công ty IT, thiết kế, quảng cáo và quán cafe sẽ được mở cạnh nơi họ sinh sống.
Nhưng để truyền đạt và để họ hiểu được vấn đề đã tốn rất nhiều thời gian.

Chủ nhà chỉ bảo là nhất định đừng chặt nó đi. Thật sự biết ơn vì điều đó.

Không biết có cách nào để họ mở rộng tấm lòng đón nhận tôi không nhỉ?

Ở bên trái phía chính diện của quán cafe có 1 cái cây lớn. Trước khi tôi vào sinh sống tại căn nhà đó đã được vợ chồng chủ nhà dặn rằng “không được chặt cái cây này đâu đấy nhé”.
Cây này được gọi là cây hoa ưu đàm.
Ở Việt Nam, loài cây này có ý nghĩa là may mắn và mang hạnh phúc đến cho gia chủ.
Quả cũng có được sử dụng như thức ăn. Ngoài ra, người ta còn chưng quả sung trên bàn thờ vào dịp Tết.
Tôi tin rằng cái cây này được trồng khi xây nhà, và có lẽ đầy ắp những kỉ niệm của gia đình.
Nhìn vào ảnh thì ta có thể thấy rằng, quả nó có màu xanh, đường kính từ 1 đến 1.5cm. Quả màu xanh này hình như rất nổi tiếng ở Việt Nam và có thể ăn được.
Khi quả chín sẽ có màu đỏ pha lẫn màu tím, nói đơn giản thì có màu như màu rượu vang vậy.
Nhưng không thể chủ quan với loài cây này được. Đây là loài cây rụng lá và quả. Lá và quả chín rơi xuống và dính chặt vào mặt đường. Thế là tôi không thể nào không để ý được. Không chỉ rụng lá, cây này còn tích rất nhiều bụi nữa. Vì thế, tôi đã quyết tâm phải dọn dẹp cho sạch sẽ.

Sau đó tôi đã đi ra chợ mua 1 cái chổi và nhanh chóng bắt đầu.
Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp dở mà phải đi vào nhà vì có việc, lúc tôi xong việc chuẩn bị ra ngoài dọn dẹp cho xong thì tôi bất chợt thấy điều khiến tôi giật mình. Có một cái chổi cán dài đang được đặt cạnh cái chổi cũ tôi hay dùng ở dưới gốc cây. Khi tôi lỡ mua cái chổi cán ngắn ở ngoài chợ về, mặc dù thấy khó dùng nhưng cũng nghĩ là không còn cách nào khác và đành dùng tiếp.
Là ai đang theo dõi tôi ư? Tôi đang ở trong tầm ngắm của ai ư? Tại sao lại có cái chổi cán dài đặt ở đó?
Sau khi tôi suy nghĩ một hồi lâu, tôi đưa ra quyết định rằng: “Chắc ai đó nhìn thấy tôi dọn dẹp bằng chiếc chổi ngắn cũn với thân hình to lớn như thế làm cho việc dọn dẹp trở nên khó khăn nên đã bảo tôi thử dùng chổi cán dài xem sao” .

Ngay sau đó tôi đã đi ngay ra chợ và mua một chiếc chổi cán dài mới. Từ đó về sau, mỗi lần tôi đến Hà Nội thì tôi đều dọn dẹp trước, phía trước quán cafe và cả bãi đỗ xe dành cho khách mà tôi đang thuê.
Tôi cũng cảm nhận được rằng những người đi đường hay những người sống gần đó đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Khi tôi cất lời chào buổi sáng bằng tiếng anh, thì mọi người đều tươi cười trả lời lại, điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Ở Nhật Bản, tôi cũng đã thấy có rất nhiều công ty tiến hành dọn dẹp vào mỗi buổi sáng trước khi bắt đầu làm việc. Tuy nhiên, ở Sennensha Nhật Bản đã không thực hiện điều này.

Những người phụ nữ trưởng thành ở Việt Nam rất sâu sắc, đôi khi lại hay ngại ngùng. Có một người như vậy đã lặng lẽ đem cho tôi một cây chổi.

Nhưng khi tôi đến Hà Nội, bắt tay vào công việc dọn dẹp tôi mới nhận ra rằng đây cũng là 1 cách để mọi người có thể giao tiếp với nhau.
Tôi muốn dùng hành động để mọi người có thể hiểu mình hơn. Nhưng đáng tiếc rằng khuôn mặt và thể hình của tôi không dễ nhận được thiện cảm của mọi người lắm. Chủ yếu do nhìn mặt tôi khá đáng sợ.
Hơn nữa, tôi lại không nói được tiếng Việt.
Nhưng chỉ cần tôi dọn dẹp chăm chỉ mỗi ngày, thì số lượng người bắt lời chào hỏi tôi cũng tăng dần lên.
Tôi đã cố gắng dọn dẹp dưới gốc cây đó mỗi ngày với cây chổi cán dài, dùng sức để quét sạch lá rụng.
Chỉ cần làm một lúc thôi thì mồ hôi trong người chảy ra, tôi thấy cực kỳ sảng khoái.

Thực sự phải cảm ơn cái cây này rất nhiều!

To Be Continued

Prev

Next